Thấy thông gia cứ lượng lờ trước cửa nhà con gái, mẹ tôi si::nh nghi bèn theo dõi để rồi 1 hôm thấy cái bọc này thì cả nhà chấn động
Đã 4 năm kể từ khi kết hôn, tôi luôn bị mẹ chồng với em chồng gọi là “tai tinh” vì liên tục khiến gia đình họ gặp rắc rối. Rõ là mọi chuyện chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng họ cứ đổ lỗi do tôi “xấu vía” nên từ lúc tôi về làm dâu là họ liên tục vướng xui xẻo.
Chồng tôi cũng biết vợ bị bắt nạt nên thường đứng ra bảo vệ tôi trước mặt mẹ với em gái. Anh bảo họ đừng gây sự vô lý với tôi nữa, nhưng mỗi lúc như thế thì mẹ anh lại giãy nảy lên kêu tôi là “hồ ly tinh”, xài bùa mê thuốc lú khiến con trai bà “bỏ rơi gia đình”.
Nếu có một tấm gương giúp người ta soi lại bản thân thì tôi nghĩ mình sẽ mua ngay để mang về cho mẹ chồng với em chồng dùng. Họ không bao giờ chịu thừa nhận lỗi sai của mình, không biết nhường nhịn người khác và tính cách khá nóng nảy. Thế nên các mối quan hệ trong cuộc sống thường ngày của mẹ chồng với cô em chồng tôi lúc nào cũng căng thẳng.
Cứ ra khỏi nhà là 2 người họ luôn sẵn sàng tư thế để mâu thuẫn với cả thiên hạ. Chỉ cần người khác nói hay làm gì đó không đúng ý họ một chút thôi là xảy ra cãi vã ngay. Họ không biết nhịn hay thua thiệt là gì, lúc nào cũng tỏ vẻ trên phân người khác và muốn ai cũng phải nể sợ mình.
Về làm dâu rồi tôi mới biết mẹ chồng và em chồng bị cả khu phố ghét. Ai cũng tránh né nhà chồng tôi, thế nên hôm vợ chồng tôi tổ chức tiệc cưới bên nhà trai thì khách mời vắng mặt khá nhiều. Tôi cũng không phiền lòng vì chuyện ấy cho lắm, tuy nhiên vì ngại mâu thuẫn nội bộ gia đình nên tôi đã đề nghị chồng dọn ra ngoài ở riêng.
Dĩ nhiên là mẹ chồng không đồng ý với việc chúng tôi ra ngoài sống. Bà cứ giật đùng đùng lên nói tôi âm mưu muốn ly gián gia đình họ. Trước lúc tôi cưới thì mẹ chồng có như vậy đâu, cưới xong rồi bà mới lộ bản chất thật khiến tôi cũng nản. Bảo sao suốt ngày bà gặp chuyện không vui, toàn cáu gắt gây sự vô lý như thế nên vận xui nó mới rước vào người.
Ở chừng nửa năm thì vợ chồng tôi chính thức chuyển ra riêng. Căn hộ chúng tôi thuê ở ngay gần nhà ngoại, diện tích tuy bé nhưng xinh xắn và đầy đủ tiện nghi. Dù mất thêm một khoản tiền mỗi tháng song tôi lại thấy vui vì thoát khỏi áp lực từ phía mẹ chồng và em chồng, không bị lôi kéo vào những cuộc tranh luận vô nghĩa nữa.
Vợ chồng tôi dọn đi một thời gian thì bố chồng cũng nộp đơn ly dị. Ông ấy không chịu nổi người vợ ghê gớm nữa, 30 năm chung sống kết thúc bằng một lá đơn. Nghe nói là mẹ chồng ăn vạ không chịu ký, còn ra đường gào lên là chồng cặp bồ về đòi bỏ vợ. Nhưng hàng xóm xung quanh họ biết thừa nguyên nhân, chẳng ai tin bố chồng tôi ngoại tình cả.
Người thân trong nhà cứ lần lượt rời đi nên mẹ chồng tôi đổ hết tội lỗi lên đầu con dâu. Tôi ở cách xa rồi mà vẫn bị bà chửi mắng rêu rao khắp nơi, còn đăng lên mạng bóng gió rằng “rước nhầm tai tinh” nữa chứ. Gieo gió thì gặt bão thôi. Bao năm qua mẹ chồng sống cay nghiệt với mọi người, từ thân quen đến xa lạ đều bị bà ấy xúc phạm vô cớ, làm gì có ai chịu đựng nổi mà ở cạnh bà đến cuối đời cơ chứ!
Chồng tôi bây giờ cũng ít khi quay về nhà cũ, chỉ duy trì liên lạc với bố chứ mẹ và em gái thì gần như không nói chuyện. Bản thân tôi cũng sợ mỗi lần gọi điện nhắn tin cho 2 người phụ nữ ấy, lúc nào họ cũng the thé lên đau cả đầu.
Đợt bố mẹ chồng ly hôn xong, chúng tôi có hỏi xem bố định chuyển đi sống ở chỗ nào. Ông ậm ừ không nói rõ, chỉ bảo khi nào sắp xếp xong ổn định thì sẽ nhắn địa chỉ cho chúng tôi sau. Trái với mẹ chồng, bố chồng là người điềm đạm ít nói. Ông cũng hay bênh vực tôi mỗi lần thấy con dâu bị vợ mắng mỏ nên tôi rất thương ông.
Bình thường ông sống rất giản dị, không phô trương như mẹ chồng với em chồng tôi. Ly hôn xong ông lại càng khép kín. Ông chưa đến tuổi về hưu nên vẫn đi làm ở cơ quan nhà nước. Vợ chồng tôi chẳng rõ cuộc sống hiện tại của ông ra sao, thi thoảng gọi điện hỏi thăm thì ông bảo mình vẫn ổn.
Vợ chồng tôi dự định năm sau sẽ sinh em bé nên mấy tháng nay tôi thường xuyên đến bệnh viện để khám sức khỏe. Có khá nhiều thứ phải chuẩn bị, bản thân tôi khá hồi hộp và lo lắng khi sắp sửa chạm đến bước ngoặt mới trong đời. Ngày thử que lên 2 vạch, vợ chồng tôi ôm nhau mừng đến phát khóc. Tôi cũng đăng lên mạng để lưu giữ kỷ niệm về ngày vui này, không thấy mẹ chồng tương tác gì nhưng bố chồng thì thả nhẹ một chiếc like.
Hôm sau khi ngủ dậy tôi nhận được một tin nhắn chúc mừng từ bố chồng. Ông lớn tuổi rồi nên dùng điện thoại cũng hơi chậm, chắc là gõ mãi mới được một dòng lủng củng. Câu không dấu và sai chính tả khá nhiều, nhưng tôi thấy ấm lòng và hạnh phúc lắm. Bố chồng không giỏi bày tỏ tình cảm, ông cũng ít khi chia sẻ tâm sự với các con, nhưng tôi biết ông có trái tim nhân hậu và biết quan tâm người khác hơn mẹ chồng.
Bẵng đi một hai tuần gì đó kể từ ngày bố chồng nhắn chúc mừng tôi có em bé, tự dưng mẹ đẻ tôi gọi sang nhà bảo có chuyện quan trọng cần nói. Ở gần nhà mẹ nên đi bộ mấy bước là tới. Tôi tưởng mẹ cho đồ gì để tẩm bổ dưỡng thai, ai dè vừa thò mặt vào cổng nhà thì mẹ đã kéo vào ngồi vẻ nghiêm túc lắm.
Mẹ bảo tôi nên đề phòng bố chồng vì gần đây ngày nào mẹ cũng thấy ông ấy xuất hiện ở cửa nhà tôi. Chủ yếu toàn là buổi sáng sau khi vợ chồng tôi đi làm, hoặc buổi trưa giờ vắng vẻ. Lúc đầu mẹ tôi định lên tiếng chào hỏi vì nghĩ ông ấy sang thăm các con, nhưng sau thấy ông cứ dấm dúi làm gì đó nên mẹ thấy hơi nghi ngờ. Mẹ theo dõi mấy hôm rồi mới nói cho tôi biết, vì mẹ sợ ông thông gia có vấn đề.
Tôi cũng hơi băn khoăn nên nhắn tin báo cho chồng biết. Anh ấy lập tức gọi điện cho bố và hỏi một cách tế nhị rằng sao dạo này bố đến chơi mà không nói gì với vợ chồng con. Không ngờ bố nhắn lại một câu khiến mẹ con tôi xúc động bật khóc: “À bố nghe nói con dâu có bầu rồi, bố chẳng có gì cho cháu nên mang ít đồ ăn sang thôi”.
Tôi chợt nhớ ra đúng là dạo này hay có những chiếc túi nilon lạ lẫn trong đống đồ ở cửa nhà mình. Vợ chồng tôi mua hàng online khá nhiều, lại có thói quen đặt mua thức ăn tươi theo ngày từ siêu thị gần nhà nữa. Thế nên hôm nào đi làm về cũng có một mớ thực phẩm với đơn hàng để lộn xộn ngoài cửa, chúng tôi cứ vơ hết vào xong chẳng nhớ cái gì hết. Xem lại camera trước cửa nhà thì đúng là bố tự lái xe tới xong lần nào cũng lúng túng tìm chỗ để túi thức ăn. Phải để đồ chỗ sạch sẽ khô ráo xong bố mới yên tâm rời khỏi.
Hóa ra chính bố chồng là người mua gà tươi, hoa quả và rau củ sạch mang tới tận nhà cho con dâu dưỡng thai. Trước đây khi còn ở chung thì ông cũng hay mua chè cháo quà vặt cho tôi ăn, ông quý mến tôi như con gái ruột vậy. Giờ ông vẫn tốt với tôi như thế, nhưng chắc ông ngại nên mới để đồ lại âm thầm và không nói gì với vợ chồng tôi cả. Tự dưng tôi thương bố đến thắt ruột. Giờ chẳng biết ông sống một mình ra sao, có bố chồng nào tốt đến mức quan tâm con dâu hơn cả bản thân vậy không cơ chứ…
<!–
–>