Từ ngày mẹ bị bệnh đến giờ anh tôi đến thăm mẹ được 2 lần, thái độ bình thản như không có gì.
Đã gần nửa đêm, tôi mới thực sự có thể ngả người vào chiếc ghế bệnh viện cũ kỹ và thở ra một hơi dài. Căn phòng ánh sáng vàng nhạt đang bao trùm lấy bóng tối, còn hơi thở của mẹ đều đặn trong giấc ngủ sau khi bác sĩ làm thuốc buổi tối. Lúc này tôi mới thật sự buông lỏng được đầu óc sau cả 1 ngày dài dằng dặc.
Kể từ ngày biết mình mắc ung thư tuyến giáp, mẹ tôi vui vẻ lạc quan vô cùng. Ngày nhận được kết luận của bệnh viện mẹ còn nói rằng “Chữa được không nhỉ? Chữa không được thì khỏi chữa, tốn tiền. Tiền đấy để vợ chồng già chúng tao đi du lịch Châu Âu cho sướng thân”.
Sau khi tiếp nhận tư vấn của bác sĩ thì mẹ tôi mới chịu đồng ý theo phác đồ trị liệu của bệnh viện, cũng may trường hợp của mẹ tôi chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt thì mọi thứ để sẽ ổn.
Cũng kể từ đó, từ một người phụ nữ chăm chút ngoại hình đến mức đi đổ rác cũng không bao giờ mặc đồ ngủ, tôi trở thành một người mà đến thỏi son cũng để mốc meo trong túi xách vì chẳng hề động vào nữa.
Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy với hàng tá công việc cần phải giải quyết: Chăm sóc con nhỏ mới 3 tuổi, chuẩn bị tinh thần và thể xác cho một ngày làm việc vì không làm thì lấy cái gì ra nuôi con, mình nhịn đói được chứ con thì sao bắt nó phải chịu khổ với mình được. Sau khi đã làm tròn bổn phận của 1 người vợ – người mẹ rồi thì tôi lại vội vã đến bệnh viện ngồi bên giường mẹ.
Bố tôi vẫn phải đi làm, nên buổi tối thì ông sẽ ở trong viện với mẹ. Còn tôi kinh doanh online nên chủ yếu sẽ livestream bán hàng, đóng hàng vào buổi tối để sáng hôm sau sẽ có bưu tá đến lấy. Ban ngày thì tôi nhận trách nhiệm trông mẹ.
Chuyện chăm sóc mẹ là chuyện tôi muốn làm và chồng tôi cũng ủng hộ vợ, tôi chẳng cần ai phân công việc này hết. Tuy nhiên, bệnh của mẹ là căn bệnh cần phải chạy chữa đường dài và bền bỉ nên vẫn phải có sắp xếp hợp lý để mọi người đều có thể giữ được sức khỏe lẫn tinh thần cùng mẹ vượt qua giai đoạn khó khăn này.
À! Tôi suýt nữa quên mất mình còn 1 anh trai. Từ ngày mẹ bị bệnh đến giờ anh tôi đến thăm mẹ được 2 lần, thái độ bình thản như không có gì. Tôi cũng chẳng muốn nhắc tới nữa.
Nhưng đỉnh điểm là anh trai tôi và chị dâu mới book 1 tour du lịch Hàn Quốc.
Anh chị không hề giấu giếm nhé, đi thản nhiên như không có gì. Anh tôi còn gọi điện ra cái vẻ con trưởng dặn tôi ở nhà sắp xếp việc mà vào chăm mẹ, đừng có để bố làm hết. Nực cười không? Kẻ không thèm quan tâm đến mẹ mà giở cái giọng chỉ đạo với cái đứa không ngày nào không có mặt ở bệnh viên.
Thật ra hỏi tôi có tức không thì là không vì vốn dĩ tôi chăm sóc mẹ vì mẹ là mẹ tôi, còn anh trai và chị dâu tôi sống như thế nào là việc của vợ chồng anh ấy, tôi không dạy người khác làm người cho tử tế được, chỉ là anh đừng có làm gì động vào tôi là được.
Nhưng đi chơi chán chê mê mỏi cả nhà với nhau xong thì về lại trách tôi chăm mẹ không đàng hoàng, cho mẹ ăn không đủ chất, làm gì mà sáng 9h 10h mới vào với mẹ…
Tôi chỉ cười khẩy vì biết anh đã diễn trò mèo cho bố xem vì lúc nào cũng tâm niệm 3 cái này của bố mẹ sớm muộn gì cũng là của mình, mình là con trai mà. Ngồi giữa bệnh viện, ông anh quý hóa của tôi còn thản nhiên nói với bố sang năm sẽ chuyển về 1 căn nhà của bố mẹ ở để cho thuê căn chung cư của anh chị đang vì bây giờ giá chung cư đang cao nên cho thuê cũng được 1 khoản kha khá.
Bố tôi nhấp 1 ngụm trà, chống đôi tay đầy đồi mồi nhưng rắn chắc và mạnh mẽ lên đầu gối rồi thẳng thừng từ chối. Không những không cho vợ chồng anh trai tôi về đó ở mà ông còn tuyên bố một cách kiên quyết rằng anh tôi tốt nhất là đừng mơ tưởng gì đến 3 căn nhà mặt phố giá trị bạc tỷ kia. Đó là tài sản mà ông bà đã dày công gây dựng, sau lần này mẹ ốm, bố tôi đã hiểu được nhiều thứ và tốt nhất là tiền mình, mình cầm chứ chẳng mong chờ gì ở ai.
Tôi hoàn toàn ủng hộ bố trong chuyện này, tôi là phận con gái đã đi lấy chồng, có nhiều cái không phải dễ dàng theo ý mình được. Người mà đáng lẽ phải lo cho ông bà là anh trai tôi thì đấy, nhìn những chuyện vừa qua liệu rằng bố mẹ tôi có dựa nổi vào không?
Thấy bố như vậy thì anh tôi vung vằng rồi đổ tại tôi diễn kịch chăm sóc mẹ để lấy lòng bố nên bây giờ bố định cho con gái mấy cái nhà. Bố tôi cũng trả lời rằng nhà của ông, ông muốn cho ai là quyền của ông!
Tôi chẳng muốn để vào đầu mấy cái chuyện tài sản này đâu, cũng không muốn mẹ đang bệnh tật mà phải nghe mấy cái thứ chẳng hay ho gì này nên dắt bà ra ngoài đi dạo cho đỡ đau đầu. May mà mẹ tôi luôn là người lạc quan như thế nên cũng không quá buồn vì con trai, mà cũng có lẽ vì bà chẳng hi vọng gì ở đứa con ấy nên chẳng có gì để thất vọng cả.
Tôi biết rằng vẫn còn nhiều ngày phải chiến đấu với rất nhiều việc từ con cái đến bệnh tình của mẹ nhưng chỉ cần mẹ tôi khỏe mạnh thì với tôi mọi thứ đều có thể cố gắng được.