Lỡ có b/ầ/u 8 tháng, mẹ chồng tương lai sang tận nhà bảo đi sính lễ tay không thì mới cho về làm dâu, bố em t/ức quá, đ/uổi hết về luôn
Em không biết liệu từ giờ đến lúc đẻ thì có được tổ chức đám cưới không nữa. Càng nghĩ càng thấy mình dại dột. Nếu ngay từ đầu mà biết mọi chuyện sẽ đi theo hướng này, dù có cho tiền thì em cũng không bao giờ để có bầu trước.
Em và người yêu quen nhau mấy năm rồi. Khi đến với nhau, em cũng kể rõ hoàn cảnh của mình. Từ nhỏ đến lớn, em sống trong vòng tay bố. Hơn 20 năm nay, em chưa từng gặp lại mẹ ruột. Nghe mọi người kể ngày xưa nhà nội em nghèo lắm. Mẹ em không chịu được cảnh khổ nên vừa đẻ em ra một năm là bỏ đi với người đàn ông khác. Bố em cứ ở vậy sống cảnh gà trống nuôi con. Thấm thoắt bao năm nay, ông không đi bước nữa.
Sau khi biết chuyện, người yêu rất thông cảm với hoàn cảnh của em. Anh còn bảo sẽ cùng em bù đắp cho những thiệt thòi của bố. Ấy vậy nhưng gia đình của anh thì hoàn toàn ngược lại. Lần đầu gặp mặt, mẹ người yêu đã tỏ rõ thái độ không hài lòng với em. Bác không niềm nở tiếp đón. Sau khi nghe em trình bày về chuyện của bố mẹ, bác gọi con trai vào phòng nhưng lại cố tình nói lớn để em nghe:
“Con chưa nghe người ta bảo lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống à? Sau này nhỡ nó cũng như mẹ nó thì làm thế nào? Đời người có phải khi nào cũng hạnh phúc giàu sang đâu. Nói chung là gia đình người ta phức tạp thế rồi, mẹ không thích đâu”.
Em ngồi ngoài nghe mà nóng mặt. Bác vừa ra, em cũng xin phép đi về luôn. Tối hôm ấy, em chủ động nói chia tay với người yêu. Bởi bác khó tính thì được, nhưng nhận xét và quy chụp như thế, em không thể nào chấp nhận nổi. Nhưng người yêu em lại không đồng ý, còn bảo lý do chia tay như vậy không chính đáng.
Bọn em quen nhau một thời gian thì tính đến chuyện cưới xin. Em năm nay cũng 26 tuổi rồi. Nói già thì chẳng phải, có điều khi công việc đã ổn định thì vẫn nên tính đến việc xây dựng gia đình. Có điều, em vẫn ái ngại về chuyện mẹ chồng nàng dâu nên cứ phân vân mãi. Thế rồi hôm đó, người yêu em mới bảo:
“Anh có ông anh họ cưới vợ 7 năm nay không có con được, mẹ anh thấy thế thì sợ lắm. Bây giờ mình mà có con trước thì bà lại thích đấy. Với cả lúc đó chuyện đã rồi, bà muốn bắt bẻ cũng chẳng được nữa”.
Em đã suy nghĩ rất lâu, sau đó thì đồng ý với đề nghị ấy của người yêu. Vì dù sao thời bây giờ, việc có con trước khi cưới cũng là điều bình thường. Thậm chí nhiều gia đình còn muốn con dâu bầu trước nữa cơ. Bọn em thả được 2 tháng thì em có tin vui. Và người đầu tiên mà em thông báo tin này là bố. Khi biết em có bầu chỉ để được tổ chức đám cưới, bố liền thở dài:
“Con dại lắm, người ta đã không thích mình thì làm cách nào cũng thế thôi. Thậm chí bây giờ, họ sẽ cho rằng con úp sọt con trai họ. Nhưng mà chuyện đã rồi, con cứ xem bên phía nhà đó thế nào rồi tính tiếp”.
Đúng là người từng trải nói không sai các chị ạ. Sau khi biết em có bầu, nhà người yêu cũng chẳng có chút nào là thúc giục để tổ chức làm đám cưới cả. Mấy tháng đầu, người yêu em bảo chưa được ngày nên bố mẹ chưa sang nói chuyện. Đến nay là đã gần 8 tháng, anh mới bảo chuẩn bị để nhà trai đến dạm ngõ. Nói thật là tới giai đoạn này, em chẳng còn hứng thú gì với việc cưới xin nữa rồi. Bố em cũng xác định sẽ nuôi cháu ngoại và con gái không cần cưới cũng được. Có điều, em và bố vẫn thống nhất để hai bác sang bàn bạc, biết đâu lại tìm được tiếng nói chung.
Hôm qua, nhà trai đến nhà em. Vừa ngồi nói được mấy câu, mẹ anh đã đi thẳng vào vấn đề, bà bảo:
“Thôi thì cũng sắp thành người nhà, tôi không muốn mình cứ câu nệ mãi. Cháu nó đã bầu 8 tháng rồi, ông thấy đấy, bụng thế này rồi muốn tổ chức đám cưới to cũng khó. Mà ở chỗ tôi thì bầu về nhà chồng là không có sính lễ gì cả. Cái chính là sau này hai đứa nó ở với nhau hạnh phúc, chắc ông cũng không để ý chuyện nhỏ đấy đâu nhỉ?”.
Nghe tới đó, bố em tái mặt đập bàn nói:
“Con tôi đẻ, cháu tôi nuôi. Bầu trước thì làm sao mà bà phải nói như nó mang tiền án tiền sự thế? Đầy người họ hiếm muộn, còn đang mong con mà không được kia kìa. Bà không nhận cháu thì tôi nuôi nó. Cảm ơn bà ngay từ đầu đã nói rõ ràng để tôi không gả con gái vào gia đình bà”.
Thế là nhà người yêu em đùng đùng ra về, còn bảo bố em nóng tính nữa chứ. Vậy là buổi gặp mặt lần đầu của hai bên chẳng có tiếng nói chung. Em thì không buồn vì đã xác định ngay từ đầu rồi. Chỉ trách một điều là người yêu em cũng nhu nhược quá. Chính anh là người lên kế hoạch, bây giờ lại phó thác hết cho bố mẹ. Sau chuyện này, có lẽ em cũng nên suy nghĩ về việc nên chấm dứt với anh thôi.
<!–
–>