Ngày nào tôi về nhà, không khí cũng u ám; tới giờ tôi thực sự hối hận vì sao lại cưới anh.
Chồng tôi khá gia trưởng vì nhà ở quê, vợ chồng vào Sài Gòn làm việc, đến khi sinh con, nhờ ngoại vào chăm để ông ngoại ở quê một mình, bà nội không chăm được. Chồng tôi gia trưởng, lại rất kỹ tính, dặn bà ngoại chăm này nọ, trách bà ngoại chăm cháu không được. Rồi khi bé bị cảm, chồng tôi cũng trách bà.
Vợ chồng tôi đi làm tối mới về, cơm nước ngoại lo, vậy mà canh vẫn nói này nói nọ, chê cách mẹ nấu (anh không nói ngoại nhưng nói với tôi), ví dụ như ướp sườn không để khô rồi mới được ướp, đồ chiên nhiều quá…, rồi nhiều chuyện vụn vặt nữa, khiến mẹ tôi cực kỳ khó chịu. Bà có cảm giác chăm cháu mà như đi làm ôsin. Tôi cũng góp ý với chồng nhưng anh nghe không lọt tai, lúc nào cũng cho rằng mình đúng.
Chồng tôi đi làm lương không cao, toàn bộ lương của tôi đều đổ hết cho chồng trả nợ đất và lo cho ba mẹ chồng. Ba mẹ tôi còn trẻ hơn nên ông bà cũng không nhận của con gái bất cứ đồng nào. Tôi cảm thấy rất có lỗi vì chưa lo được cho mẹ ngày nào, lại để bà chịu cảnh như vậy. Tôi thật sự bế tắc rồi.