Tôi gặp anh vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi tôi vừa tròn 22 tuổi, còn anh đã bước qua ngưỡng 45. Anh đứng dưới mái hiên, áo sơ mi ướt át bám chặt vào người, ánh mắt trầm lắng như chứa đựng cả một thế giới. Tôi, một cô gái trẻ vừa rời quê lên thành phố, mang theo giấc mơ đổi đời, đã bị cuốn vào anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh không hứa hẹn gì nhiều, chỉ nói: “Theo anh, em sẽ không cô đơn nữa.” Và tôi, như một kẻ mộng du, bỏ lại gia đình, bạn bè, bỏ lại cả những lời cảnh báo để bước theo anh.
Tôi biết anh có gia đình. Vợ anh là một người phụ nữ sắc sảo, thành đạt, hai đứa con của họ đã lớn. Nhưng anh nói với tôi rằng cuộc hôn nhân ấy chỉ còn là vỏ bọc, rằng anh không còn yêu cô ấy. Tôi tin, hoặc có lẽ tôi tự ép mình phải tin. Tôi chấp nhận làm người thứ ba, sống trong căn hộ nhỏ anh thuê cho tôi, chờ đợi những lần anh ghé qua giữa lịch trình bận rộn. Những năm đầu, tôi còn mơ mộng một ngày anh sẽ rời bỏ tất cả để cho tôi danh phận. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, giấc mơ ấy mờ nhạt dần.
Hơn 10 năm bên nhau, tôi sinh cho anh hai đứa con – một trai, một gái. Anh yêu thương chúng, nhưng mỗi lần tôi nhắc đến chuyện danh chính ngôn thuận, anh chỉ im lặng, hoặc viện cớ: “Chờ thêm chút nữa, anh sẽ giải quyết.” Tôi không còn trẻ, nhan sắc phai tàn, lòng kiêu hãnh cũng mòn mỏi theo năm tháng. Nhưng tôi vẫn ở lại, vì tình yêu, vì các con, và vì tôi không còn biết mình có thể đi đâu.
Cho đến một ngày, mọi thứ đảo lộn.
Hôm ấy, anh đến với vẻ mặt khác lạ, tay cầm một tập tài liệu dày. Tôi nghĩ anh lại mang công việc đến để làm trong lúc ở với tôi, nhưng không. Anh đặt tập tài liệu xuống bàn, giọng trầm: “Em đọc đi.” Tôi mở ra, ngỡ ngàng khi thấy đó là giấy tờ ly hôn đã ký sẵn, cùng một tờ di chúc. Anh nhìn tôi, ánh mắt vừa buồn vừa cương quyết: “Anh bị ung thư giai đoạn cuối. Chỉ còn vài tháng nữa thôi. Anh đã để lại tất cả tài sản cho em.
Tôi chết lặng, tay run rẩy cầm tờ giấy ly hôn và di chúc. Chữ ký của anh nằm ngay ngắn bên cạnh chữ ký của vợ anh – người phụ nữ mà tôi chưa từng gặp mặt nhưng luôn là cái bóng đè nặng lên cuộc đời tôi. “Vậy là anh đã làm thật sao?” – tôi lắp bắp, không tin vào mắt mình. Anh gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Anh không muốn ra đi mà để em và các con không có gì. Đây là điều duy nhất anh có thể làm.”
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì anh nắm tay tôi, giọng khẩn thiết: “Nhưng có một chuyện anh cần em giúp. Vợ anh… cô ấy không biết gì về bệnh tình của anh. Anh không muốn cô ấy đau lòng. Em hãy giữ bí mật này, được không?” Tôi sững sờ. Hơn 10 năm sống trong lặng lẽ, hy sinh cả tuổi trẻ, giờ anh lại đặt tôi vào một góc khuất khác, bảo vệ cảm xúc của người khác thay vì tôi. Nhưng nhìn anh gầy guộc, hơi thở yếu ớt, tôi không nỡ từ chối. Tôi gật đầu, dù lòng đau như cắt.
Những ngày sau đó, anh đến thăm thường xuyên hơn, nhưng tôi nhận ra anh không chỉ đến vì tôi hay các con. Anh đang sắp xếp mọi thứ, từ tài sản, công ty, đến những lời trăng trối chưa nói. Một buổi tối, anh ngủ lại, ôm tôi và thì thầm: “Cảm ơn em, vì tất cả.” Đó là lần cuối cùng tôi nghe giọng anh. Sáng hôm sau, anh ra đi mãi mãi, để lại tôi với hai đứa con và một đống giấy tờ.
Tôi tưởng đó là kết thúc, nhưng không. Một tuần sau tang lễ, một người phụ nữ xuất hiện trước cửa nhà tôi. Là cô ấy – vợ anh. Bà ăn mặc giản dị, không còn vẻ sắc sảo như tôi từng tưởng tượng. Bà nhìn tôi, ánh mắt không oán hận mà đầy mệt mỏi. “Tôi biết hết rồi,” bà nói, giọng trầm. “Tôi biết từ lâu, nhưng tôi không muốn phá vỡ hạnh phúc của anh ấy. Giờ anh ấy mất, tôi chỉ muốn gặp các con của anh ấy một lần.”
Tôi sững sờ, không thốt nên lời. Bà bước vào, ôm lấy hai đứa nhỏ đang ngơ ngác, rồi đưa cho tôi một phong bì. “Đây là thứ anh ấy nhờ tôi giao lại. Anh ấy nói em xứng đáng.” Tôi mở ra, bên trong là một lá thư tay của anh, cùng một tấm séc trị giá lớn hơn cả số tài sản anh từng hứa để lại. Lá thư viết: “Anh xin lỗi vì không cho em danh phận khi còn sống. Nhưng em luôn là người anh yêu nhất. Hãy sống tốt, vì anh và vì chính em.”
Tôi bật khóc, không phải vì tiền, mà vì lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự công nhận từ anh. Nhưng điều bất ngờ nhất chưa dừng lại. Vợ anh quay sang tôi, mỉm cười nhạt: “Tôi cũng không còn nhiều thời gian. Tôi mắc bệnh giống anh, chỉ giấu lâu hơn thôi. Có lẽ, chúng ta đều là những kẻ ngốc vì yêu anh ấy.” Rồi bà rời đi, để lại tôi với hai đứa con, một đống câu hỏi, và một sự thật trớ trêu: cả tôi và bà, cuối cùng, đều không phải người thắng trong câu chuyện tình này.