Phải chấp nhận đánh đổi chứ? Làm sao mong cầu toàn mọi thứ được.
Vợ chồng tôi không sống chung với bố mẹ chồng. Ông bà chỉ có mỗi chồng tôi là con trai, còn một đứa em gái thì lấy chồng xa. Khi quyết định ở riêng, chồng tôi cũng đắn đo lắm. Chúng tôi cũng về quê vài tháng, sau đó đành chấp nhận sống xa bố mẹ. Quãng đường từ quê đến công ty của chúng tôi đều quá xa, không thể đi đi về về liên tục trong ngày được. Tôi có bầu, vì chuyện đi lại mà còn bị động thai.
Từ đó đến nay đã hơn 5 năm, chúng tôi chỉ về quê vào dịp lễ, Tết. Những lúc bố mẹ chồng đau bệnh, chồng tôi sẽ về quê ở lại vài ngày chăm sóc. Còn tôi vẫn sống ở nhà riêng. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ về quê ở hẳn.
Tôi có đề nghị bố mẹ chồng chuyển đến ở cùng mình. Ông bà bảo ở quê quen rồi, ông bà tổ tiên cũng ở đây nên không thể chuyển đi. Năm ngoái, vợ chồng tôi xây lại căn nhà mới, khang trang, rộng rãi để bố mẹ chồng có nơi ở tiện nghi nhất.
Chủ nhật tuần trước, vợ chồng tôi về quê chơi. Tôi nghe tin mẹ chồng bị rối loạn tiền đình nên có mua theo một ít đồ bổ dưỡng về biếu bà.
Ảnh minh họa
Lúc tôi về, mẹ chồng vẫn đang truyền nước và uống thuốc điều trị. Sức khỏe của mẹ yếu ớt, người gầy ốm, không thể đi đứng được vì chóng mặt, chỉ nằm trên giường. Bố chồng vừa lo chuyện đồng áng, vừa chăm sóc bà nên rất vất vả.
Tối đó, bố chồng bảo sẽ để lại hết tài sản cho vợ chồng tôi. Với điều kiện là chúng tôi về quê ở. Bố mẹ đều đã già, sức khỏe yếu, nay đau mai bệnh. Nhà cửa, ruộng vườn rộng thênh thang, sao chúng tôi không chịu về quê làm việc?
Chồng tôi cũng xuôi lòng. Anh hứa sẽ thu xếp công việc trong năm nay. Nếu ổn thỏa thì giữa năm sau sẽ chuyển về quê ở. Chồng nói mà không hề hỏi qua ý kiến của tôi.
Khi về lại thành phố, tôi bực tức trách chồng không bàn bạc với tôi mà đã đòi về quê. Anh gắt gỏng mắng tôi không có tình người, thấy bố mẹ chồng sống đơn độc, già cả ở quê mà không thương. Anh không thể bỏ bố mẹ mình được. Chồng còn tuyên bố nếu tôi không về thì anh sẽ về một mình, tôi và con cứ sống ở thành phố, thỉnh thoảng về cũng được.
Là vợ chồng mà anh không tôn trọng tôi, còn giận dỗi ngược. Mấy ngày nay, anh không nói chuyện, không vui vẻ nữa. Tôi đắn đo rất nhiều. Về quê, kinh tế trong nhà chắc chắn sẽ đi xuống. Rồi còn chuyện học hành của con, công việc của tôi? Mọi chuyện sẽ rối tung lên. Mà không về thì không được. Nên làm sao bây giờ?